Đời người ngắn ngủi
Đời người rất ngắn ngủi, thoáng chốc sẽ trôi qua, đừng đợi đến lúc già đi hay sắp rời khỏi thế gian mới hiểu ra chân lý đời người…
Ngày xưa Thượng đế sáng tạo ra Trời đất, sau đó mới tạo ra sinh vật và con người. Đầu tiên, Ngài tạo ra con bò và bảo với nó: “Ta sẽ cho ngươi sống thọ 60 năm. Nhưng trong 60 năm này ngươi phải vì con người mà làm việc chăm chỉ, không được phép lười biếng”.
Con bò trả lời rằng: “Cuộc sống khổ cực như thế mà Ngài lại bắt tôi sống những 60 năm ư. Tôi chỉ xin được sống 30 năm, còn 30 năm xin trả lại Ngài”. Thượng đế đã đồng ý.
Ngày hôm sau, Thượng đế tạo ra một con khỉ và bảo với nó: “Ngươi hãy mua vui cho con người, tạo ra những nụ cười. Ta sẽ cho ngươi sống thọ 30 năm”.
Con khỉ bảo rằng: “30 năm làm trò cười cho thiên hạ ư? Vậy tôi chỉ xin được sống 15 năm thôi, còn lại xin trả cho Ngài”. Thượng đế cũng đành đồng ý.
Ngày tiếp theo, Thượng đế tạo ra con chó và bảo rằng: “Ngươi hãy canh trước cửa nhà và sủa lên khi có người vào hoặc đi qua, ta sẽ cho ngươi sống thọ 30 năm”.
Con chó trả lời: “30 năm cho việc canh nhà thật quá dài. Tôi chỉ xin được sống 15 năm thôi, 15 năm còn lại xin gửi lại”. Thượng đế thở dài đồng ý.
Lần này, Thượng đế tạo ra con người và bảo rằng: “Công việc của ngươi chính là hưởng thụ cuộc sống. Ta sẽ ban cho ngươi 25 năm thọ mệnh”.
Con người nghe thấy vậy vội cầu xin: “Thượng đế! Xin Ngài hãy ban cho tôi 30 năm tuổi thọ của bò, 15 năm tuổi thọ của khỉ và 15 năm tuổi thọ của chó. Chúng không cần, vậy hãy ban hết cho tôi”.
Thượng đế đã đồng ý…
Và thế là, tuổi thọ của con người đã được tăng lên đáng kể: 25 + 30 + 15 + 15 = 85 tuổi. Nhưng vận mệnh của con người qua từng giai đoạn lại có những thăng trầm.
25 năm đầu là sống bằng thọ mệnh của chính mình, cho nên con người vô ưu vô lo, thập phần vui sướng.
25-55 tuổi là sống bằng thọ mệnh của bò, con người chỉ biết cặm cụi làm việc, gặp biết bao trắc trở, vì nuôi sống gia đình mà phải chịu khổ chịu thiệt.
56-70 tuổi là sống bằng thọ mệnh của khỉ, con người làm những trò của khỉ để dỗ dành con cháu, cố làm cho chúng được vui.
71-85 tuổi là sống bằng thọ mệnh của chó, lúc này con người đi lại khó khăn, chỉ có thể ngồi ở trong nhà, tựa như số mệnh của loài chó, chỉ ngồi một chỗ để canh cửa.
Đời người thật quá ngắn ngủi. Chúng ta đến thế gian trong tiếng cười vui chào đón, rồi ra đi trong tiếng khóc lóc tiếc thương. Đây chính là hiện thực của cuộc sống.
Câu chuyện xưa tuy rất ngắn, nhưng lại bao quát hết một kiếp nhân sinh. Được làm người chính là một điều may mắn, vậy nên hãy trân quý từng phút giây, đừng để lúc cuối đời nhìn lại mới cảm thấy tiếc nuối vì đã bỏ lỡ một kiếp người.
Tuệ Tâm